Những ngày kế tiếp sau đêm đó, đi ngược với thái độ cố gắng bình thường hóa mọi chuyện và kiềm chế cảm xúc của mình, anh Mãn ngày càng săn đón chị nhiều hơn. Chị cũng hay vô tâm nhắc đến anh Mãn trước mặt mình. Cũng đúng thôi, chị hiểu sai hết rồi..
Có lần đến đón chị học Anh Văn về, mình thấy anh Mãn ngồi trên xe chờ chị sẵn với một bông hoa hồng đỏ chói. Mình bần thần một lúc thì hiểu, hèn gì tối qua anh Mãn hỏi hôm nay chị có đi học Anh Văn không, mấy giờ thì về?
Ảnh minh họa |
Chị gọi cho mình bảo đã tan học rồi, không hiểu sao mình lại bực dọc, nói rất nhanh:
– Chị ra cổng nhé, có người chờ sẵn chở chị về rồi đó.
Rồi mình cúp máy cái rụp, không đợi chị hỏi gì thêm. Mình thấy khó chịu, giận chị một cách vô lý. Chị đâu có biết là anh Mãn chờ mình ngoài cổng, chị vẫn gọi cho mình cơ mà? Về đến nhà mình mới nhận ra điều hết sức đơn giản đó, nhưng ko kịp nữa rồi.
Chị nhắn tin:
– Hà hôm nay bận hả, xíu chị mua bánh về cho, chị đang đi chơi với anh Mãn, vui lắm!
Chị đi ăn uống lúc nào cũng nghĩ tới mình, chị thương mình lắm, lúc nào cũng bắt mình phải ăn uống cho mập lên ”Để mai mốt bảo vệ chị, để có con nào nó ngó nữa chứ”. Có lần chị chạy xe giữa khuya mang hộp cơm qua cho mình, vì thấy mình ghi status trên Facebook là: ”Đói mờ mắt”. Mình la chị:
– Khuya vậy rồi còn đi đc nữa, xíu em lại phải dắt chị về nữa.
– Cơm dư nhà chị, mang cho em ăn ko thì bỏ uổng! – Chị lè lưỡi
Cơm dư mà sao nóng quá, đồ ăn ngon quá, ăn cơm trắng mà cũng thấy ngọt lịm, ngọt kiểu lạ lắm, ko phải do enzyme…
Chị về, mua bánh thật. Nhưng mình ko nhìn vào hộp bánh, mà là gói quà chị đang cầm trên tay. Chị mở ra khoe mình, một cái ống heo xinh xắn.
– Anh Mãn tặng đó, xinh ha.
Lúc đó, ước gì bây giờ mình có thể quay ngược thời gian để tự tát vào mặt mình, tát vào mặt cái thằng đã nói câu: ” Ai cho gì chị cũng lấy vậy ?”. Mình thề là ko hiểu sao mình lại nói cái câu đó nữa.
Hết phần 4