Một tuần sau đó , mình gần như sống trong tuyệt vọng, cơ thể lúc nào cũng mệt mỏi, muốn sốt. Thật sự là mình không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở nhà nằm lì một chỗ hoặc online, chẳng còn muốn đi chơi với bạn bè, tự tra tấn mình bằng thứ nhạc brutal death điên loạn. Mình gần như buông xuôi…
Cố gắng cuối cùng của mình là mỗi lần chị đi chơi với anh Mãn mình hay tìm mọi cách để gọi cho chị, biện mọi lý do để gọi, để sms, thậm chí có những lí do ngớ ngẩn mà mình chỉ vội nghĩ ra sau khi gọi, như dặn chị đừng ngồi Hàn Thuyên kẻo…muỗi chích, hỏi chị ăn sáng chưa vào lúc 1pm, thậm chí gọi để hỏi chị…mấy giờ rồi. Mình đang phá hôi họ một cách thực dụng nhất, làm một con troll đúng nghĩa.
Những lúc họ đi chơi tối với nhau, khoảng 9:30pm là mình gọi liên tục bắt chị về nhà. Có lúc chị đùa:
– Em quản lý chị còn ghê hơn ba chị nữa.
Nhưng tuyệt nhiên mình chưa bao giờ mình thấy chị khó chịu hay cảm thấy bị làm phiền. Chị nói:
– Từ nay em thành cái chuông báo thức của chị rồi, mà chuông này bị lỗi, kêu liên tục.
Chị cười, mình cũng cười, gượng gạo.
Chỉ có anh Mãn là cảm thấy bị làm phiền, có lần anh nói với mình, nửa đùa nửa thật:
– Chú mày cứ gọi liên tục, anh có ăn thịt chị chú đâu mà lo, đi chơi với anh thì ko ai dám làm gì đâu.
Mình cười trừ mà không nói gì, mình hiểu anh ta nói khéo…
Thật ra cho đến lúc này, anh Mãn vẫn nghĩ mình là em họ của chị, bởi vì mình giới thiệu như thế, chị cũng thừa nhận điều này vì vài lý do tế nhị…
Mình làm như vậy gần như không có tác dụng gì, mình cũng biết. Nhưng mình sợ cái điều đó xảy ra lắm, mình là thằng cũng đã trải qua 1 mối tình, không phải là trai tơ gì và suy nghĩ cũng không gọi là quá trong sáng. Nhưng chị của mình thì khác, chị như một tờ giấy trắng vậy, mình sợ, rất sợ tờ giấy ấy vấy bẩn. Ở chung với chị, ăn chung, thỉnh thoảng ngủ chung giường, không phải là mình ko có cảm giác gì, con người chứ đâu phải khúc củi, nhưng nếu ai tiếp xúc với chị sẽ thấy, chị chỉ là một cô bé con, một thiên thần trong sáng…Làm điều gì đó với chị là ác độc, là khốn nạn còn hơn con quỷ…
…
Hết phần 5