Đừng bao giờ dành sự ưu tiên của bạn, khi bạn chỉ là một trong những sự lựa chọn của họ! – Review từ quyển sách Buồn Treo Góc Tủ Chuyện Cũ Phai Mờ
Bạn đã bao giờ thương một người, thương đến nỗi
- Chỉ một tin nhắn từ người ấy đến dù bạn có đang tắm, cũng phải lau tay với cái điện thoại đọc tin nhắn?
- Chỉ một lời hẹn, bạn đã phải chuẩn bị hơn hàng tiếng đồng hồ chỉ sợ người ấy chê?
- Luôn ngóng tin nhắn người ấy, đến cả khi bạn đang họp cũng không ngần ngại vội trả lời và quên mất đi ý tưởng đang bàn đến?
- Và rồi, chỉ cần người ấy trả lời ngay, bạn cũng vui suốt cả ngày hôm đó thậm chí là vài hôm sau.
- Bạn từng xem người ấy là người đầu tiên & duy nhất sẽ cùng bạn đồng hành suốt chặng đường còn lại?
- Bất kể khi nào bạn cảm thấy bế tắc, buồn tủi hay áp lực công việc thì người đầu tiên bạn nghĩ đến là người ấy?
- Bạn có thể tha thứ, bỏ qua hết những lỗi lầm về người ấy hết lần này đến lần khác?
- Bạn chấp nhận những khuyết điểm về người ấy dù rằng đã vượt quá giới hạn của bạn?
- Bạn chấp nhận bỏ cái tôi để năn nỉ, xin lỗi, nén cơn giận … những hành động mà bạn nghĩ bạn sẽ chẳng thể nào làm được?
Dù cho bất kể trường hợp nào, bạn luôn đặt người ấy là sự ưu tiên duy nhất trong suốt khoảng thời gian bạn thương người ấy.
Link đặt sách Buồn Treo Góc Tủ Chuyện Cũ Phai Mờ:
Nhưng người ấy thì lại khác, người ấy có thể tìm bạn chỉ vì:
- Người ấy rảnh, buồn hay chán nên tìm đến bạn.
- Người ấy trả lời tin nhắn bạn, chỉ vì lịch sự.
- Người ấy tìm đến bạn, chỉ vì tạm thời không còn sự lựa chọn nào tốt hơn.
Nhưng bạn à, thực tế trên đời này nếu người ấy thật sự thương bạn thì đã:
- Không để bạn chờ tin nhắn, cuộc gọi đến điền cuồng phát tiết.
- Không để bạn khóc ướt cái gối mỗi đêm khi họ mắc sai lầm, mà thay vào đó là những lời xin lỗi & yêu thương bạn hơn.
- Không tìm những sự lựa chọn khác khi nghĩ bạn không hẳn là sự lựa chọn hoàn hảo của họ, mà thay vào đó chấp nhận & yêu thương những khuyết điểm của bạn.
- Không để bạn tiếp tục bị ảm ảnh sau những buổi tối ngủ không yên giấc, sau một sự ám ảnh trải dài gần chục năm tưởng chừng đã dứt nay lại tiếp tục.
Thế đó, đừng bao giờ dành sự ưu tiên của bạn cho họ khi vốn dĩ bạn chỉ mãi là một trong những sự lựa chọn của họ, hoặc có thể thậm chí bạn cũng chưa hẳn được gọi là sự lựa chọn nữa.
Bạn sẽ lựa chọn như thế nào?
Mãi mãi chờ đợi để làm sự lựa chọn của họ hoặc đợi họ tìm một sự lựa chọn tốt hơn, hay tìm cho chính mình sự lựa chọn riêng?
Những người xem chúng ta là sự lựa chọn, thực chất ra họ rất ích kỷ. Ích kỷ đến nỗi sự tổn thương dằn vặt bạn mỗi đêm, mỗi ngày, thậm chí mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây họ đều không quan tâm. Chỉ cần thương bạn, quan tâm bạn thì đã không để bạn sống trong những nỗi buồn, sự tuyệt vọng và cô đơn lạnh lẽo biết nhường nào, và để bạn luôn ở đằng sau nhìn bóng dáng họ khuất dần, chờ tin nhắn họ, chờ họ xuất hiện sau những lần giận hờn của bạn từ sự vô tâm của họ. Bạn chỉ mong người ấy hiểu được cảm giác đó, nỗi đau đó, thì mới biết được bạn đã cố gắng đến nhường nào …
Và rồi sau ngần ấy lần tha thứ, lựa chọn unblock để rồi quay lại kết cục phát hiện ra bạn không những không phải là sự lựa chọn của họ, mà thậm chí chỉ là cái phao hờ của họ. Thì liệu bạn có đủ can đảm để dứt khoát không? Có lẽ sự can đảm đến từ nhiều lần tuyệt vọng, chỉ là tình cảm quá lớn nên sự can đảm chưa đủ để che lắp đoạn tình cảm này.
Tha thứ cho một người rất dễ, nhưng để tin tưởng đối phương lần nữa thì khó vô cùng. Hâm nóng một trái tim cần rất nhiều năm, nhưng làm nguội lạnh một trái tim chỉ trong một khoảnh khắc.
Việc cần thiết mà bạn cần làm hiện tại, cứ ăn uống, cứ self-care, cứ làm việc và cứ vui vẻ với gia đình, bạn bè & đồng nghiệp như bình thường. Vì chẳng thể để một người vốn dĩ không cho nổi chúng ta sự ưu tiên, thì tại sao mình lại dành cho họ sự ưu tiên?
Chúng mình đau nhất khi nghe được chính tiếng lòng của mình thì thầm …
“Đợi đến khi con gái tôi trưởng thành, tôi sẽ nói với nó, nếu một người đàn ông trách móc con ăn uống không đúng bữa, không biết tự chăm lo bản thân, đến ngày âm u mưa gió lại dặn dò con đi làm về nhớ đi đứng cẩn thận, … thì con đừng để ý đến anh ta. Con phải ở bên cạnh cái người mà tình nguyện nấu ăn cho con, mua đồ ăn cho con, đưa con đi ăn cùng, ở bên cạnh chăm con khi con ốm, tan làm tới đón con.”
Cuộc đời làm sao có thể nắm lấy hạnh phúc khi mãi ôm những điều cũ kĩ?
Luôn có hai khoảnh khắc trong ngày khiến người ta không thôi nhung nhớ, đó là hoàng hôn và ban mai. Thời khắc cuối cùng của một ngày, lúc chập choạng nhá nhem tối, chúng ta sẽ trôi về một miền thương nhớ cũ – nhớ những thứ chúng ta không thể tìm lại, chỉ đến và rời đi một lần duy nhất. Miền thương nhớ ấy được gói ghém trong “Buồn treo góc tủ, chuyện cũ phai mờ” – một cuốn sách viết về những dở dang của tuổi đôi mươi, khi chúng ta có thể bỏ lỡ một người mình yêu, một hoài bão, một ngã rẽ nào đó trong đời.
Những đứt gãy tuổi đôi mươi ấy có thể theo chúng ta rất nhiều năm về sau, nhưng cuối cùng, chúng ta chỉ có thể đón chúng trong hoài niệm dưới hoàng hôn vàng rực. Nhưng Buồn treo góc tủ, chuyện cũ phai mờ cũng có ánh vàng mơ của thời khắc ngày mới. Đó là khi chìm đắm trong những tổn thương ngày xưa cũ, chúngta sẽ học được cách trân trọng, yêu thương mọi điều đã qua:
Tự tình, lá thư gửi bản thân.
…Rồi sẽ có người đến kịp lúc ban mai
Thay em giữ hộ tổn thương ngày xưa cũ
Họ sẽ trao em một tình yêu vừa đủ
Để cả một đời êm ả tựa như ru.
“Buồn treo góc tủ chuyện cũ phai mờ ” là cuốn sách gồm nhiều tản văn và thơ, được viết bởi các bạn trẻ từ Sad boy with phone, là lời nhắn gửi đến mỗi chúng ta rằng: Hoàng hôn của hôm nay khác hoàng hôn của hôm qua, người của năm này đã khác nhiều năm trước. Mọi thứ thay đổi theo quy luật của tự nhiên, mà gặp mặt và chia ly cũng là một phần trong số đó.
Cuộc đời làm sao có thể nắm lấy hạnh phúc khi mãi ôm những điều cũ kĩ? Một đời rất dài, sẽ đến lúc chuyện cũ mờ phai. Mong bạn mở lòng tha thứ để ngày mai sống một đời an nhiên, hạnh phúc.
Nguồn Tien Boi