Thật sự nhìn cái cảnh đó , 2 tay mình tự nhiên không còn đủ sức để bám vào tường nữa. Shock và bực tức vô cùng. Mình liên tục phải tự dằn lòng:
”Đây là nhà của chị, đây là nhà của chị…” để tránh hành động một cách điên rồ. Mình đã nhiều lần làm những việc khiến chị phải khó xử và đau khổ lắm rồi, quá đủ rồi…
Nhưng mỗi lần như thế này, đầu óc mình lại mụ mi, tay chân bấn loạn. Chẳng lẽ bây giờ lại xông vào bấm chuông, vào rồi thì sẽ phải nói gì, nói như thế nào, chị đang làm gì mà phải quỳ như vậy, chị phạm lỗi gì à, hay đó là màn hành hạ kéo dài của ba chị từ bữa đó. Nếu thế thật thì khủng khiếp đối với chị.
Ảnh minh họa |
Nhưng mà không được rồi, mình đâu có là gì cái gì cơ chứ, mình có quyền gì… Ba chị lại đang rất thù ghét mình, nhìn thái độ của ổng hôm ở nhà mình, mình nghĩ chỉ có sự sĩ diện không muốn làm to chuyện mới ngăn ông ấy không băm vằm mình thành trăm mảnh.
Một lúc sau thì có tiếng mẹ chị, bà ra để dìu đứa con gái tội nghiệp vào. Ba chị thì vẫn ngồi đó, bình thản như không có chuyện gì. Đã có lần chị kể ba chị say đánh mẹ, 2 mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc. Hình như mẹ chị xem đó là cái số kiếp của mình, ở bà không hề có sự phản kháng nào cả, bà giống như những phụ nữ trong nhà thống lý Pá Tra, như con rùa trong xó bếp vậy…
Chị vào phòng rồi, mình đứng 1 lúc rồi cũng về, chả biết làm gì. Cảm giác vô dụng và thừa thãi, thật khó chịu…
Tối ngày hôm sau mình quyết định làm một việc, nghĩ lại thì thật là chẳng ra làm sao cả. Mình đóng bộ giày dép chỉnh tề qua nhà chị. Mục đích là muốn gặp ba chị để xin lỗi việc hôm nọ, thứ nữa là xem đã có chuyện gì xảy ra với chị. Và quan trọng hết là mình muốn xin ba mẹ chị cho mình… có trách nhiệm với chị. Hay nói dễ hiểu hơn là mình chấp nhận làm thằng đổ vỏ. Mình suy nghĩ quá ngô nghê và đơn giản.
Tối đó ba chị đi nhậu chưa về, mẹ chị đàng hoàng lịch sự mời mình vào trong nhà. Còn chị, chị vừa thấy mình thì đâm hoảng, liên tục xua mình về, thậm chí còn nhéo mình mấy cái rất đau. Mẹ chị thấy nhưng không hiểu chuyện nên chỉ ngồi nhìn với vẻ rất khó hiểu.
Mình chưa kịp trình bày một tiếng nào thì ba chị về, say và mặt đỏ gay. Vừa thấy ổng thì mình đứng dậy chào rất lễ phép. Còn ổng thì như nhìn thấy kẻ thù, nổi điên quát lớn:
“Biến, biến khỏi nhà tao ngay!”
Mình đã chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi nên vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, vẫn lễ phép xin được nói vài điều. Nhưng men say và sự kích động quá lớn khi thấy mình trong nhà khiến ông ta không bình tĩnh được, ổng chỉ thằng vào mặt mình và nói:
“Biến, biến! Tao gọi phường xuống gô cổ mày.”
Nói rồi quay sang mẹ chị quát:
“Sao bà cho nó vào nhà, muốn chết hả?”
Mẹ chị run bắn đi vào trong…
(…)
Hết